Dù trong lòng đầy ngạc nhiên hay tìm tòi, tôi vẫn cố tỏ ra thông thường tới khi em tôi thử váy xong xuôi.
Tôi sản xuất trong một tổ ấm nhiễm 2 phái đẹp gái. Từ nhỏ chúng tôi đã sống trong cảnh nghèo khổ. Bố tôi là đối tượng lao động mất sức do chứa lần đi tuân mắc tai nạn ở công trường, còn mẹ tôi thường mắc rau hoa quả trong nhà tự trồng ra chợ bán mỗi ngày nên thu nhập của tổ ấm tôi cũng chẳng được bao nhiêu. Xem thêm: thiết kế cửa hàng thời trang nhỏ xinh
đến năm tôi lên 10, em gái tôi lên 7 thì mẹ tôi thiệt mạng. Bố tôi vốn tính mệnh không nhỏ, lại phải chịu thêm gánh khá lớn 2 đứa con thơ nên bố công việc rất vất vả. Tôi nhớ vài ngày ấy, k hôm nào bố về ăn cơm trưa. Có chăng cũng chỉ là một số chiếc bánh mỳ ăn vội rồi tiếp tới đi tuân. Bố tôi đã vắt kiệt mạng sống của mình để 2 nữ giới tôi được ăn học nên đối tượng.
tuy vậy tôi hoặc em tính phác đồ hay định cách thức lại hoàn toàn khác nhau. Tôi siêng học bao lấy nhiêu thì em gái lại sao lãng, loại bỏ bê học hành bấy nhiêu. Lúc lên cấp 3, lớn hôm em trốn học để đi tuân thêm kiếm phí đỡ đần cho bố. Nhiễm lần bố tôi nhận ra, bố đánh em một trận rồi như vậy lúc em đã lên giường ngủ, tôi nhìn thấy bố đang khóc trước bàn thờ mẹ.
sau đây lúc tôi đậu vào một trường y nức tiếng, em gái tôi đã bỏ học đi tuân thủ. Do khi ấy bố đã già thấp, còn đặc biệt ngành học của tôi lại quá bận rộn, nếu không đi học thì phải vào viện trực nên không thể nào đi nghe thêm. Chính vì thế em tôi đã quyết định thải học đi nghe để nuôi tôi ăn học.
Tôi khá thương em mình. So với ́một vài đứa trẻ vì số tuổi lúc đó, em tôi già dặn hay khổ hơn một số. Sáng thì đi làm công nhân cho nhà máy, tối lại mắc đồ về gia công để kiếm thêm chi phí gửi bố. Mỗi lần tồn tại em tóm lại tôi lại ước muốn bỏ học. Tuy thế như vậy tôi cũng phải ra sức hay hy vẳng với những gì mình học được sẽ nhiễm lại một năm tới tốt đẹp cho cả 3 bố con tôi.
Năm ngoái căn bệnh tim của bố tôi tái phát. Bố phải nhập viện tuân thủ phẫu thuật. Viện phí phẫu thuật là không tốt, dù tôi vay mượn khắp nơi tuy thế cũng chỉ đỡ được một phần. May sao khi ấy em tôi trở về hoặc kèm theo phí xem bố mổ.
Em tôi đã nuôi tôi ăn học suốt 6 năm hoặc còn lo cả viện phí trị bệnh xem bố mà ko một lần oán thán. 6 Năm tôi đèn sách là 6 năm em tôi chưa từng một lần nghĩ xem bản thân. Lúc tôi ra trường và chứa lao động ổn định, tôi đã xin cho rằng em mình một công việc nhàn nhã hơn hoặc gửi viện phí về quê cho bố hàng tháng để đỡ đần.
đầu tiên năm nay em tôi đưa một người con trai về nhà ra mắt hay mong cưới. Thú thật chưa chứa cấp độ cọ xát nhiều nên tôi chưa rõ tính biện pháp cậu ta thế nào. Tuy thế thấy em gái mình nhất quyết đòi cưới như vậy, cả tôi hay bố đều phải xuôi lòng.
Hôm đến là ngày em tôi đi thử váy cưới. Tôi đã mong nghỉ ở cơ sở y tế để đi cùng em. Khi tôi đến thì em đang thử váy cưới cùng ông xã ở trong.
khi tôi đến gần phòng thử đồ, tôi khựng lại lúc nghe chồng sắp cưới kể với em: “Tại sao mặt cô lúc nào cũng như đưa đám thế? Dù sao tôi cũng đã thay cô trả nợ cho rằng đám kia giả dụ k giờ này không rõ cô đã ở đâu. Nói đúng hơn thì tôi đã cứu cả cô hay bố cô đấy. Cô không tươi tỉnh lên được tí hả?&Rdquo;.
Tôi tương đối sốc khi làm em rể kể với vợ sắp cưới như thế. Dù trong lòng đầy bất ngờ và tìm tòi, tôi vẫn cố tỏ ra bình thường đến lúc em tôi thử váy xong xuôi. Tối tới, tôi đã tâm can với em hay nói về chuyện mình tuân được. Ngày nay em tôi mới khóc đề cập rằng lúc bố đang hiểm nguy, em đã đi vay mượn lớn lãi tuy nhiên không có thể trả. Chủ yếu anh xã em là người đứng ra trả nợ cho em tuy thế với cơ hội là phải cưới anh ta. Vì anh ta ko bị tình cảm với đàn bà tuy vậy vẫn muốn cưới một bạn gái để ko chứa đàm tiếu. Bạn lây biết: thiết kế thi công cửa hàng quần áo
Tôi rất bàng hoàng trước ́một vài gì em kể. Tuy thế hiện giờ biết sự thật rồi, tôi cũng chưa biết nên hỗ trợ em mình thế nào. Kể em hủy hôn thì em không làm, còn giả dụ cứ để đám cưới diễn ra, tôi sợ em tôi cả đời không chứa được êm đềm. Tôi nên khuyên em mình thế nào đây?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét